Nhà Nàng

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cùng có nỗi buồn giống tôi
Giá đừng có dậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
Có con bướm trắng vờn sang bên này
Bướm ơi bướm hãy vào đây
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi
Chẳng bao giờ thấy nàng cười
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên
Mắt nàng đăm đắm trông lên
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi

Trích thơ Nguyễn Bính


Một cuộc sống, một mối tình sâu thẳm và kin đáo hay tác giả đã tưởng tượng ra tâm trạng của người mình yêu thương.
Khi yêu thì chắc người ta có trí tưởng tượng phong phú , cô gái có cùng buồn với chàng trai không hay đó chỉ là cái nỗi buồn , cái rào cản vô hình khó vượt qua.
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi
Chàng trai muốn hiểu nỗi lòng cô gái nên mới có câu
Giá đừng có dậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Nhưng…….chàng có sang thiệt không ? nếu như không có dậu mồng tơi .

Khoảng cách đó rất gần nhưng cũng rất xa , chỉ cách có cái dậu mồng tơi thôi , nhưng trong tâm hồn thì xa thật là xa .

Cuộc sống , tình yêu bấp bên , bền bồng , giá đừng….cho thấy sự yếu đuối trong lòng. Có những lúc ta thấy mọi thứ mong manh quá , và khi nó tan tành…thì tiếc nuối khôn nguôi.
Tình yêu của chàng tha thiết mà nghĩ đến chuyện cánh bướm bên nhà nàng như thể hồn nàng trong đó hay là nó biết tâm tư của nàng.
Nhưng…..tình yêu đó không thể mở rộng ra được vì…..
Chẳng bao giờ thấy nàng cười.
Khi người ta không cởi mở với nhau thì tình yêu sẽ đóng băng và chết dần .
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi

Đoạn thơ trên trích trong bài thơ  Cô Hàng Xóm của thi sĩ  NB ,  đoạn thơ này được phổ nhạc nên mình đã biết ( vì đã nghe qua bài hát này rồi ) . Sau đây là toàn bộ bài thơ :

Cô Hàng Xóm

Nguyễn Bính

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.

Giá đừng có dậu mùng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…
Có con bướm trắng thường sang bên này.

Bướm ơi! Bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi …
Chẳng bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.

Mắt nàng đăm đắm trông lên…
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi : Hay tôi yêu nàng?

– Không, từ ân ái lỡ làng
Tình tôi than lạnh, tro tàn làm sao ?
Tơ hong nàng chả cất vào
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong
Cái gì như thể nhớ mong
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!

Vâng, từ ân ái lỡ làng
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa .
Tầm tầm trời cứ đổ mưa
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.

Cô đơn buồn lại thêm buồn
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.

Bên hiên vẫn vắng bóng nàng
Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.

Hỡi ơi! Bướm trắng, tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi
Nghẹn ngào tôi khóc… quả tôi yêu nàng.

Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này.

One thought on “Nhà Nàng

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.